Câu chuyện giữa hai người thường được bắt đầu bằng những chữ hồi đó, hồi nhỏ, hồi xưa. Thoáng nghe, ngỡ đấy là đôi bạn lâu đời, giờ đã lẩm cẩm nên ưa hồi tưởng quá khứ. Nhưng, hãy lắng nghe từ phía nàng:
– Hồi nhỏ, tôi được ba tôi dỗ ngủ bằng cách lồng tay trong tóc cào tới cào lui. Chắc vì vậy cho nên mãi tận bây giờ, cứ rảnh rỗi là bàn tay năm ngón đưa ra của tôi cứ ngoáy lấy tóc. Ðến lúc giật mình nhận thấy, tôi không biết đã ngoáy tóc trong bao lâu. Ông có thể nào trừng mắt mỗi lúc thấy, để tôi sẽ chừa được tật đó. Tôi không muốn bị nói già rồi còn làm điệu.
Nàng nói một thôi dài rồi nghiêng đầu chờ. Chàng chưa kịp ừ, hử, đã bị nàng bắt bẻ:
– Ở đời có nhiều người thật là kẹo. Một cái gật đầu cũng hà tiện. Vậy mà đòi làm quan. ừ hay không, nói đi.
Chàng bật lên cười:
– Nhờ người ta mà còn làm tàng. Không biết hồi đó bà dữ tới đâu.
– Hồi đó là hồi nào? Trước 75 tôi là vua, hét ra lửa. Sau 75, tôi là cỏ, phải nín thinh vì sợ bị nhà nước khám phá được cái đầu bất trị của tôi. Mà, có ừ hay không ừ, cũng xin dời mau gót ngọc. Tôi không muốn bị người tình tuyệt vời của ông chửi chó, mắng mèo.
Chàng lại bật cười:
– Ðàn bà mà đòi làm vua. Là Từ Hi Thái Hậu hay Võ Tắc Thiên vậy?
Nàng nhăn nhó:
– Ðó là những bà vua ghê gớm. Tôi chỉ là vua cỏ thôi. Vua ở trong nhà mà. Vì khi tôi giận, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu là ai nấy đều run rẩy, cho nên đâu dám làm trái ý tôi. Nhìn xem, cái miệng tôi lớn lắm. Vừa mới la “méc” một cái, anh tôi đã quýnh quáng bịt lại, dẫn tôi theo, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu.
Chàng lại không thể nín được cười. Nàng quả ư là xạo. Cái miệng hình trái tim nhỏ xíu mà lúc nào cũng kêu là lớn họng, rộng tiếng.
– Hồi nhỏ, ba người anh của tôi đố nhau, cái miệng tôi có vừa với quả trứng gà hay không?
Chàng cố nén cười khi nhớ lại câu chuyện quả trứng gà của nàng.
– Không biết lúc đó tôi được mấy tuổi, nhưng sau này nghĩ lại, thấy mấy anh thật dở hơi. Ba người bắt tôi nhắm mắt, há miệng hết cỡ. Chỉ nghe rốp một cái, tôi hốt hoảng phun quả trứng bể ra, nhưng tiếp theo đó, tất cả những gì trong bụng tôi đều theo ra luôn.
– Vậy là không vừa quả trứng?
Chàng đã thắc mắc để bị nàng chê luôn:
– Ông cũng thuộc loại dở hơi. Quả trứng bể mất tiêu còn đâu. Tại sao các anh không thử bằng quả trứng luộc? Ba người bế tôi tắm rửa, thay quần áo năn nỉ đừng méc má, đâu dám thí nghiệm lần thứ hai.
Chàng và nàng. Chẳng thể gọi là bạn lâu đời. Vì quá khứ của nhau chỉ biết được, khi một trong hai người bắt đầu bằng hai chữ “hồi đó”. Nhưng, nàng thường hay lấn lướt chàng. Bởi, hồi đó, hồi nhỏ của chàng có vẻ ít ỏi, hiếm hoi hơn. Không biết, tại chàng chẳng có cái miệng líu ríu lắm lời như nàng? Hay do chàng thích lắng nghe, hơn là nói? Lúc đầu, nàng thường nhìn chàng bằng đôi mắt thờ ơ và thản nhiên, nhưng không dấu được những nét vừa như tìm tòi, khám phá, đôi lúc lại chừng như chứa những tia giễu cợt, nghịch ngợm. Chàng vẫn tự hào là người “bắt mắt”, nhưng mắt nhìn của nàng như muốn nói, chàng chẳng là gì cả. Chàng cũng đối lại bằng mắt nhìn ơ hờ. Ðâu có sao, chàng vẫn nhủ với riêng mình, không bao giờ đá lông nheo với những người cùng việc, để tránh rắc rối, phiền hà.
Nhớ lại xem, lần đầu tiên gặp nàng. Cũng đã lâu lắm rồi, dễ chừng đã mấy năm. Mỗi lần tuyển công nhân mới, người phụ trách phòng nhân viên mang xuống phần sở để giới thiệu công việc sắp làm. Nhìn nàng nhỏ xíu, ốm nhom đi bên cạnh thằng cai trưởng sở to lớn, chàng thấy tội nghiệp cho cô Lào ngơ ngác đó sẽ bị mấy cái máy bự chang này nuốt mất. Nhưng, nàng đã chẳng phải là cô gái nhớ nước non xứ Lèo, cũng chẳng ngơ ngác gì, mà có lẽ chỉ tiêu điều, xanh xao, gầy ốm, bởi mới thoát khỏi ách thống trị của búa liềm.
– Can you speak English?
– A little bit. – Chàng hỏi. Và nàng đã nghinh mắt trả lời, lại tiếp theo – what for? làm chàng cảm thấy nàng hơi khó khăn, nhất là khi nàng xổ ra một tràng tiếng Việt: tôi mới qua làm gì nói được nhiều. Chàng đã ú ớ:
– Xin lỗi, tôi tưởng cô là người Lào.
– Còn tôi tưởng, anh người Tào.
Chữ “Tào” được nhấn mạnh thay cho chữ Tàu, như muốn báo cho chàng biết, chỉ là một thứ “tào lao”, đừng làm tàng.
Không biết hai người hết kênh nhau từ lúc nào. Có thể bắt đầu khi cả hai cùng bị điều động xuống ca nhì, vì tình trạng thiếu cân đối công nhân ở hãng. Nàng ở văn phòng thằng cai đi ra, đâm sầm vào người chàng. Tiếng xin lỗi thốt cùng tiếng nấc. Khi cái mặt nước mắt tùm lum lấy ra khỏi ngực áo chàng, làm chàng bỗng thấy động lòng đi theo tìm hiểu cớ sự. Nàng mếu máo, y như một đứa bé con:
– Tôi bị đưa xuống ca ba.
Chàng nhẹ nhàng:
– Tôi cũng bị xuống ca nhì.
Nàng tấm tức:
– Ca nhì còn đỡ hơn ca ba.
Chàng an ủi:
– Tại vì Huy mới vào làm, ở đây họ sắp theo thâm niên.
Nàng càng tấm tức:
– Biết vậy, tôi chẳng thèm dọn xuống đây.
– Huy từ đâu dọn xuống?
– Ở D.C.
Chàng ngạc nhiên:
– Sao không ở thành phố lớn, lại xuống chi nơi khỉ ho, cò gáy này?
Nàng đang ngang tay quẹt nước mắt, bỗng lập tức nhìn trừng trừng chàng, dằn dỗi:
– Ai cho điều tra lý lịch tôi?
làm chàng hoảng hồn, lỉnh đi nơi khác.
Tuần lễ sau, khi chàng xuống nhận việc ở ca nhì, đã thấy nàng ngồi đấy, chờ vào ca.
– Sao Huy được xuống ca nhì?
Chàng hỏi, để nhận câu trả lời cay đắng trên cái hếch mũi của nàng.
– Tôi đâu biết. Sau bữa đó, thằng cai ra nói, tuần tới tôi xuống ca nhì, không phải ca ba. Tôi nghe vậy, biết vậy.
Cả chàng lẫn nàng đều gặp rắc rối ở ca nhì. Lý do rất bình thường, là ca nhì có nhiều người Việt Nam nhất trong hãng. Không lâu sau đó, nàng nói với chàng:
– Người ta nói, vì tôi mít ướt, nên được xuống ca nhì.
– Mặc họ. Hơi đâu nghe chuyện người ta.
Chàng an ủi. Nàng trầm ngâm:
– Nhưng, sống trên đời là sống giữa người ta.
Ñt lâu sau, nàng lại nói:
– Ðừng lại đứng ở máy tôi. Người ta nói, ông chỉ đứng ở máy tôi.
Chàng thấy bực tức:
– Ðứng ở đâu là quyền của tôi. Ai nói kệ người ta.
Nàng cau mày:
– Nhưng tôi không thích bị người ta nói.
Chàng bắt đầu thấy tội nghiệp cho nàng. Mới vào làm, chân ướt, chân ráo đã bị đẩy xuống ca nhì, phải va chạm toàn những khuôn mặt rằn ri. Nhưng rồi chàng an tâm vì nàng có vẻ dư sức qua cầu bằng cách đối xử hoà nhã, thân thiện với tất cả mọi người. Mong nàng sẽ được bình yên giữa đám người “sôi động” này. Chàng làm việc ở đây đã lâu, đủ để nhìn thấy phe ta cấu xé nhau, gấu ó nhau, hơn thua nhau, đủ điều. Chàng đã từng phải vào văn phòng làm thông dịch cho những vụ cãi nhau kịch liệt. Chạy máy cũng so bì. Giờ phụ trội cũng hơn thua. o quần thì liếc nguýt. Ði xe mới thì bị rạch một đường cho bõ ghét. Chị này mua một chiếc cà rá hột xoàn, thì chị kia sẽ mua hột lớn hơn, khoe um sùm. Nàng có vẻ thừa thãi và chìm nghỉm, vì nàng thuộc thế hệ sau, đặt chân lên đất Mỹ sau mọi người hàng chục năm, đâu xứng đáng để họ đặt ngang hàng so sánh. Khi chàng cảm thấy nhẹ nhõm cho nàng, thì đến lượt chàng chạm phải nanh nọc của “các bà”. Chàng bị gọi vào văn phòng mấy lượt để bị chỉnh vì: tại sao không làm thùng giúp các bà, tại sao không sửa máy cho bà này, bà kia. Chàng nói phải, trái với thằng cai nhưng bực bội vô cùng. Không ngờ ca nhì có chuyện đi méc với cai. Không ngờ thằng cai sáng sủa vậy mà đi nghe lời đàn bà. Chàng bắt đầu đâm ra lì lợm, chỉ phụ trách những máy được phân công, không thèm nhúng tay vào bất cứ máy nào khác, dù máy đó có hư, nằm chờ hàng giờ. Thằng cai cũng bắt đầu “đì” chàng, chia nhiều máy cho chàng hơn, dòm ngó chàng nhiều hơn. “Không sao, tao có máu du đãng trong người, mày chơi tao, tao sẽ chơi đến cùng.” Chàng tặc lưỡi nghĩ thầm, bốn bể là nhà, mình đã đi được từ Việt Nam xa xăm đến đây, há đất Mỹ bao la này sợ không tìm được việc hay sao? Phần nàng, nàng bắt đầu nhìn chàng bằng đôi mắt ái ngại, lo lắng.
– Bị thằng cai la hở?
– Sao biết? Chàng hỏi lại.
Nàng nhỏ giọng:
– Thì tôi nghe mấy bả nói. Tự ông cũng lì. Nghe lời mấy bả một chút, đâu có sao?
Chàng bực tức:
– Tôi đâu sợ mấy bả. Mấy bả đâu phải bà nội tôi!
Nàng vẫn nhỏ nhẹ:
– Bà nội thì mình kính trọng và thương yêu. Còn mấy bả thì mình phải sợ đó. Ông thấy, người ta tránh xa con sâu róm vì ghê sợ nó, đúng không? Khi tôi ghét ai, tôi tự nói, đồ sâu róm, hãy xa ta.
Nàng ví von làm chàng bật cười, thấy nhẹ nhõm với những va chạm “sâu róm” kia, thấy dễ chịu khi có nàng bên cạnh. Không biết nàng xuân xanh đã được bao nhiêu, vì cách xử sự của nàng đôi khi như một người từng trải, lắm lúc in hệt một thiếu nữ mới lớn. Chừng như, nàng không chú ý gì đến hiện tại, đến cảnh sống chung quanh, cũng chẳng thèm ghé tai, để mắt vào những lẩn quẩn thường tình của các vị mệnh phụ, phu nhân ở đây, dù nàng đã cho chàng biết, tôi cũng thuộc loại “bà” vì đã yên bề gia thất từ cả chục năm nay. Chàng không muốn xếp nàng cùng loại với “các bà”, cũng thấy khó kêu nàng bằng chị, nhưng cứ Huy, Huy hoài thì bị bắt bẻ. “Quy, Huy, Uy. Qui rùa cũng được, Sâm Quy cũng được, Uy quyền cũng được, miễn đừng nói tên của tôi là con trai. Nhưng ai cũng tưởng tôi là con trai, bởi vì, tên của tôi là cái tên lượm mót. Vũ Ðan Huy nghe dị kỳ như cục đá giữa đường”. Ðôi môi hình trái tim của nàng lúc đứng máy cứ chúm chím cười một mình, trông nghịch ngợm như một đứa trẻ con. Một lần chàng hỏi:
– Sao Huy cười một mình hoài vậy? Có gì vui hả?
– Là tôi nhớ tới cái tai nạn rùng rợn hồi nọ đã gặp. Nàng vẫn tiếp tục cười.
“Tai nạn rùng rợn mà cười!” Chàng nghĩ thầm, “hẳn bà này có một chút mát dây”, nhưng cũng hỏi:
– Tai nạn ở đâu?
– Bên Việt Nam. – Cái đầu nghiêng lắc: – Thật ông muốn nghe? Này há: Bữa đó tôi đi xe lam. Ðối diện là một ông mang cặp kính gọng vàng, le hết biết. Tôi thắc mắc, cỡ đó sao không đi “xe con” mà lại ngồi “xe nam”. Tôi lại phân tích, cặp kính này chắc mới “nượm” được, vì hai con mắt cứ nhấp nháy liên hồi. Ðang định nhìn xem sự thông thái của vầng trán bác Hồ, thì bỗng nghe rầm một cái, nạn nhân từ đâu bay vọt qua đầu ổng, té xuống, chết tươi.
– Té xuống, chết tươi, mà Huy cười?
Chàng bật ho khan, hỏi dồn dập. Nàng vẫn tỉnh bơ sau cái rùn vai, thong thả gật đầu:
– Nạn nhân là một con ruồi. Nàng ruồi đó tưởng cái đầu xức brillantine láng bóng của thằng Việt Cộng mới ra rừng là tấm gương soi, nên ghé qua xí xọn. Dè đâu trơn quá nên trượt chân, té chết.
Nàng không còn cười. Nhưng chàng quay đi nơi khác, bịt mũi lại để khỏi quê độ, để tự nhủ, không bao giờ hỏi tại sao nàng cười nữa. Về sau, nàng thố lộ tâm tình:
– Tôi cố gắng nghĩ nhớ tới những chuyện gì khác, dù cũ xưa cũng được. Ðể khỏi bận tâm, quẩn trí vì những điều trông thấy mà đau đớn lòng, quanh đây. Thiên hạ cứ nhè tôi mà ca cẩm, kể lể, bươi móc đủ điều của nhau. Cái đầu của tôi đã bị hư vì Cộng Sản, tôi không muốn bị hao tổn thêm chút chân khí nào nữa.
Thì ra, nàng là người mới, chưa thuộc phe nào, chưa xích mích, đụng chạm với bất cứ một ai, nên phe nào cũng muốn thắng lợi ắt về ta. Nàng thở ra:
– Khổ nỗi là lắm khi, phe này muốn dùng tôi để nhắn nhe, chà đạp phe kia. Nhưng tôi đâu phải là trung gian, đâu phải là nịnh thần. Ðầu đội trời, chân đạp đất. Cha mẹ sinh tôi ra tôi chỉ thuộc về cha mẹ tôi, không để ai xỏ mũi hết.
Chàng nhắc nhở:
– Huy còn thuộc về một người nữa.
Nàng hất mặt:
– Người nào?
– Một người đặc biệt, gọi là đức lang quân.
Nàng nín ngay, rồi lẩm bẩm một mình: Ðức lang quân, lệ thuộc, còn nữa, đức lang thang. Ðôi mắt chợt nhìn xa xăm; cám ơn ông đã nhắc nhở.
Phải chi em đừng có chồng. Và anh không là riêng ai. Có lần, chàng đã nghe nàng hát những câu như vậy. Tiếng hát như ngậm một nỗi bùi ngùi cho riêng mình. Nhưng rồi chàng lại nghĩ, không đâu, nàng có vẻ hạnh phúc lắm, vì môi cười lúc nào cũng tươi, giọng nói lúc nào cũng ríu rít.
– Tôi vô văn phòng lên lương. Thằng cai nói nó thích tôi, vì đưa máy nào, tôi cũng cười, vì để tôi chạy máy chung với ai cũng được.
Nàng thật hiền. Chàng nghĩ. Hay tại vì nàng là người mới, chưa có sừng, có mỏ? Chứ ở đây, thiên hạ luôn luôn khiếu nại khi bị chia máy khó, hoặc không thích người cùng đứng máy với mình.
– Chẳng lẽ nói với nó: “An Nam tui gì cũng cười, hay sao? Chẳng lẽ nói với nó, tao chấp nhứt chi mày, vì tao cũng nam nhi chi chí như mày vậy thôi. Ông biết, tôi đâu có tính tình đàn bà để õng ẹo, để được chạy máy dễ. Tôi vốn bị mụ bà nắn lộn mà. Hồi đó, má tôi năn nỉ quá xá, vì đã có 3 đứa con trai, làm mụ bà xiêu lòng, bèn chỉ tay một cái. Chỗ đó biến thành con gái, còn các chỗ khác vẫn nguyên si là con trai.
Nàng nói một cách nghiêm trang làm chàng cố làm mặt nghiêm. Bỗng nghe phì một cái, tiếng cười của nàng vỡ ra trước mặt chàng:
– Tôi thật chưa thấy ai nín cười một cách nghiêm túc như ông. Nói rồi, chưa ai đứng gần con đười ươi mà nhịn được cười.
Chàng không tin trên đời này có con đười ươi. Nàng đã kéo chàng tới hỏi thằng thợ máy người Mỹ. Thằng này gật gù, đó là con Gorilla. Nàng đang đắc thắng “thấy chưa”, thì thằng thợ máy tiếp, “má tao nói vậy, nhưng tao không tin”. Tưởng nàng chịu thua. Nhưng không, nàng vênh mặt nói với chàng.
– Cần gì tìm chứng minh xa xôi. Ở đây có sẵn một con. Là tôi đó. Hễ tôi cười là ông cười theo, đúng không?
Quả là chàng không thể nhịn được cười. Nàng ưa bắt bẻ quá quắt, nhưng chàng vẫn thấy thoải mái lắm khi nhận thiệt thòi. Lâu dần, hai người trở thành thân thiết không còn giữ kẽ nữa. Nàng nói xem chàng như em gái. Chàng nói xem nàng như bạn trai. Nàng thêm, cấm nói xấu, bán rẻ bạn bè. Ngày nào biết được ông dèm pha tôi điều gì, tôi sẽ nhổ râu ông không còn một sợi. Chàng lại cười bằng miệng cười hết cỡ và về nhà, một mình đưa tay bịt lấy những sợi râu, tưởng tượng đôi mắt nàng săm soi trên đó.
– Tôi biết tại sao ông để râu ria như vậy rồi. Không phải gầu ghỉ gâu ghia ga gậm gạp, mà là ông làm biếng “cạo gâu”. Giáng Sinh sắp tới, tôi sẽ mua tặng ông một cái đồ cạo râu bằng điện.
Nàng đã nhiều lần ngắm nghía cái dung nhan mùa hạ của chàng để tủm tỉm cười, phán cho nhiều ý kiến của một người chị:
– Cuộc đời tôi chưa hề dòm ngó người đàn ông nào kỹ càng, như ông. Ông sẽ coi được hơn, nếu cắp mắt nhỏ đi một chút.
Chàng cảm thấy bị va chạm, bèn bật ra:
– Lúc còn ở bên nhà, thấy tướng số coi cho tôi, nói tôi sau này làm lớn, không tướng thì cũng là tá.
Nàng bịt ngay miệng lại, kêu lên “Chúa ơi”, khiến chàng thêm tự ái:
– Không phải một người nói đâu nha.
Nàng gật gù:
– Thì tôi cũng tin mà. Có điều, tôi cảm thấy may mắn cho ông. Tướng, tá đều chạy dài dài hoặc đi “cải tạo” mút mùa lệ thuỷ. May cho ông lúc đó còn ngây thơ dại dột, nên bây giờ tôi mới được hân hạnh trò chuyện với ông.
Luôn luôn, phần thắng thuộc về nàng. Cái đầu nghiêng qua, nghiêng lại, nghiêm trang:
– Tôi thật chưa hề đi qua đất đai quê ông. Nhưng tôi thích lắm, khi nghe nói “bắt con cá gô bỏ trong gổ, nó giãy dụa nghe gột ghẹt, gột ghẹt”.
“Nếu được cú đầu nàng cái cốc thì hay biết mấy”. Chàng đã tức tối nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đi hơn thua với bạn bè, chẳng lẽ mình đi khiêu chiến nếu nói “Tôi là nam nhi đại chượng phu, đâu xá chi những chuyện chả đũa với người bạn chi âm”. Phải công nhận là nàng “khôn” hơn chàng. Nàng đã nhiều lần sửa lưng chàng bằng môi cười ngặt nghẽo khi nghe chàng nói, đừng để ý đến những người đó, họ đang ở trong “giai đoạn hồi sinh”.
– Chời ơi là chời. Người ta nói hồi xuân, ông ơi, là hồi xuân, cho nên bả mới vuốt tóc ông, bả mới đút kẹo cho thằng cai ăn. Tôi thấy hết mọi chuyện, nhưng tôi chỉ thích cười một mình.
Nhưng rồi, cái cười một mình của nàng trở thành mục tiêu cho các bà chỉ chỏ. Vì thật ra, nàng không phải chỉ cười một mình, mà là cười ha ha với chàng, cười hồn nhiên, cười phớt đời, không thèm để ý tới những đóm mắt hoả châu bùng lên chiếu rọi tới nàng. Nàng đã làm cho thiên hạ ngứa ngáy và chướng mắt. Người thì nói nàng nhã nhặn, khiêm tốn, dễ thương. Kẻ khác cho rằng nàng giả bộ ngu, ngấm ngầm phách lối, lập dị, khác đời.
– Người ta không thích tôi, là vì người ta thích ông. Bây giờ thì tôi biết, tại sao ở đây xào xáo nhiều như vậy. Chung qui là vì ai cũng muốn chứng tỏ mình là number one. Nhưng khi thấy có người thuộc vào loại one hundred, họ lại cảm thấy ấm ức. Tôi vừa xấu, vừa già, vừa quê, vừa ngố, đâu xá đáng gì. Nhưng bởi họ không thể ghét ông, cho nên họ trả thù lên đầu tôi. Có sao đâu, vì tình bạn, tôi sẵn sàng bao che cho ông. Hồi nhỏ đến giờ tôi chưa được che chở ai hết. Thầy bói nói tôi có chân mạng đế vương. Ðàn bà mà đế vương gì. Chắc là hoàng hậu. Bạn thân ơi, đừng lo, ngày nào tôi sẽ phong cho ông chức “Công công”, để ông ở cạnh bên tôi sáng trưa chiều tối. Số ông không được làm tướng, tôi sẽ thăng ông làm quan cho ông vui lòng.
Nàng đổ thừa bị người ta ghét, là bởi chàng gây ra, nhưng lại thích có chàng luôn luôn bên cạnh. Chưa kịp cám ơn, nàng lại tiếp tục:
– Thấy tôi tốt ghê chưa?
Chàng phân vân nghĩ thầm, sáng-trưa-chiều-tối, thì là… chẳng lẽ… Nàng dám? Chàng buột miệng:
– Cám ơn, tôi không thích làm vua đâu!
– Chời ơi, ai cho mà làm. Làm Công Công là lớn lắm rồi. Nếu ông không biết Công Công chức gì trong triều đình thì đi hỏi bác Nghĩ người Tàu nói cho nghe. Thiệt ông cũng lớn đầu mà chữ nghĩa không rành gì hết trơn. Triều đại phong kiến, chứ không phải là “phong kính”, biết chưa. Chẳng lẽ hết cuộc đời tôi phải đi bên cạnh để sửa chữa lỗi lầm cho ông hay sao? Cũng được, Công Công à, miễn hồ người hầu hạ, ta sẽ xử đẹp với người…
Chàng đã nổi sùng, khi hiểu được chức quan nàng phong cho, nhưng vẫn không cách chi trả đũa. Vì thế cái miệng hình trái tim đó thốt ra những điều lạ lẫm là đôi tai chàng lại ngẩn ngơ im nghe. Mỗi năm, tình-bạn-bè càng khắng khít thêm một chút, dù lâu lâu chàng với nàng phải đối phó với những mũi dùi dư luận. Một lần lên lương, nàng trở ra im lặng đến mấy ngày. Chàng thăm dò, nàng chỉ bĩu đôi môi ra rồi ngậm lại. Lâu lắm nàng mới chịu tiết lộ bí mật: thằng cai đàn bà nói, người ta nói, tôi với ông. Chàng khịt mũi.
– Sao dám nói thằng cai đàn bà.
– Chứ gì! Ðồ đạp cứt đàn bà!
Ra ta hợp tâm đầu. Chàng nghĩ thầm, nếu nàng là con trai, hay mình là con gái cho đỡ phiền phức. Nhưng nàng tuyên bố, không sợ thằng cai, không sợ thiên hạ:
– Tôi là cây ngay, từ nay không sợ bất cứ một ai. Ði với Bụt mặc áo cà sa, còn tôi đi với ma nên phải mặc áo giấy. Tôi rất muốn được nở nụ cười tự nhiên mà không có ý đồ gì với bất cứ một ai. Ðôi khi tôi cảm thấy mình thật hèn, khi không dám nói với họ những điều tôi nghĩ về họ. Hôm qua, bà Ai hỏi tôi, sao mặt tôi đỏ vậy. Mới vừa trả lời đâu biết, chắc tại trời nắng, thì bả tát nước vô mặt tôi liền “Trời nắng nóng vậy mà mày ngồi ngoài xe đợi thằng Chánh”. Khi nghe người ta nói ngược ngạo chướng tai, tôi thật không biết phải trả lời sao.
– Ông nói đi, cái mặt tôi có phải là “Chánh vì dương” không? cái mặt tôi có phải đi dê đàn ông không?
Nàng nghinh mặt hỏi chàng. Chàng giật thót người, không ngờ nàng bị tấn công như vậy. Vì thật ra, đâu phải nàng chờ đợi chi ai. Ðôi khi ngồi lại trong xe là vì chưa uống hết ly cà phê mang theo. Ðôi khi chúi đầu vào một trang sách nào đó, say mê đến đỗi chàng đi ngang qua phải gõ cửa xe nhắc nhở. Ðôi khi lơ đãng không tìm được cái thẻ vào cửa hoặc ngồi lại để ngắm lá cây. Chàng biết cái đầu nàng có đôi chút lệch lạc, nhưng đâu đến nỗi trầm trọng xem chàng như kẻ hẹn hò. Cái miệng của đàn bà thật ác độc và thường hay thổi phồng quá trớn, có lẽ, chỉ có cái miệng của nàng là thành thật khi cái mặt dí gần sát với mặt chàng, thì thầm:
– Ngó đi, bà Ai, ngó đi, tui đang dê thằng Chánh của bà. Nam nữ thọ thọ bất thân, có lần bả nói với tôi như vậy. Tôi khen, chị biết chữ nho, còn em hồi nhỏ đi học nghe nói “trai gái càng nên lại gần”.
Chàng bước giật lùi, nhưng nàng vẫn không buông tha khi nói huyên thuyên.
– Tại sao ông để cho bả vuốt tóc ông hoài vậy? Im lặng tức là chấp nhận. Ông có thể tìm một chốn tựa nương chắc chắn và an toàn đó. Nhằm nhò gì khi thiên hạ nói “năm em hai mươi, anh mới sinh ra đời”. Tôi khuyến khích ông, cứ nhào vô đi, bả có nhà, có xe, có tiền, ông sẽ ngồi mát ăn bát vàng, bả sẽ đút cơm cho ông ăn, lúc đó ông là “chánh-vì-Ai” thứ thiệt. Ông phải dịu dàng với bả một chút, để bả đừng hạnh học, sinh sự với tôi… Từ nay gọi tôi là chị, tôi sẽ làm quân sư quạt mo cho ông vấn kế. Bảo đảm, tôi quạt đâu trúng đấy. Bảo đảm, tôi giúp ông thật lòng. Chỉ cần ông trả ơn bằng cách, lâu lâu gọi bả “Má ơi” cho tôi cười một chút, là đủ. “Anh Chánh ơi, đừng gọi em bằng Má”. Nếu tôi là đàn ông, tôi sẽ đi dê bả cho biết tay. Bây giờ, nhờ ông đi dê giùm. Thử nắm tay bả một cái, vì tôi đã từng thấy bả nựng gò má thằng cai.
Vừa như là một người chị, vừa như là một đứa em. Càng ngày, chàng cảm thấy gần gũi với nàng như ruột thịt. Vừa là đồng minh, vừa là bạn bè tình nghĩa. Cái sợi dây liên hệ khắng khít cứ bắt đôi chân chàng lẩn quẩn bên nàng, làm những cặp mắt hình viên đạn toé lửa thành nhiều câu bóng gió mát mẻ. Nàng hếch mũi, không sao, nhằm nhò gì những câu nói bên đường. Nếu ông sợ, hãy tránh xa tôi. Tôi với ông đâu có gì mà phải sợ thiên hạ.
Vì không có gì, nên chàng cũng đâu cần phải tránh né một ai. Chàng vẫn tiếp tục để ly cà phê trước mặt cho nàng hít lấy một cái trước khi uống vì tội nghiệp cho chứng nghiện cà phê của nàng.
– Uống cà phê bằng cái ly giấy là chết nửa cuộc đời.
Nàng quẹt mũi, nhăn nhó mỗi lúc thấy chàng bưng ly cà phê mua từ máy tự động ra. Chàng cười:
– Thì Huy cứ thử sống ở đây thêm vài năm, xem có còn tự tay pha lấy cà phê không thì biết.
– Cho ông hay: tới già, tới chết, ngày nào còn thở, là ngày đó tôi còn tự tay pha lấy cà phê bằng cái phin và bằng cái ly của riêng mình. Tôi sẽ không bao giờ uống cà phê tự tan.
Chàng hỏi:
– Huy uống cà phê từ bao giờ?
Nàng dõng dạc:
– Từ lúc ông chưa biết uống!
Chàng vẫn hiền lành:
– Là mấy tuổi?
– Mấy tuổi cũng được. Tôi lớn hơn ông.
Chàng cười:
– Huy mà lớn hơn tôi?
– Dĩ nhiên. Vì tôi đã có gia đình, mà ông chưa có. Hồi nhỏ, tôi đã biết uống cà phê nước nhì. Là do Ba tôi cho vào ly sữa của tôi “cho nó thơm”. Lớn lên, tôi pha cà phê trứ danh luôn, cho tất cả mọi người trong nhà. Bây giờ, tôi chỉ pha cho riêng mình.
Chàng châm chích:
– Vậy còn ông xã?
– Ông xã không thích uống cà phê.
Nàng kết thúc câu chuyện bằng một cái nhún vai. Ðôi bận, chàng bỗng thấy có thoáng nghi ngờ khi nhớ lại, nàng thường hay tránh né mỗi lúc chàng nhắc đến “ông xã”. Nàng chỉ giữ được nét thản nhiên, khi chính nàng nói tới người chồng.
– Nếu chưa có chồng, mỗi ngày tôi sẽ ra tiệm mua một hộp cơm, là đủ sống. Thật đau khổ thay cho những người bị mụ bà nắn lộn. Tôi rất ghét đút đầu vào bếp, nấu cơm. Tôi rất lấy làm khổ sở khi mỗi tối trên đường về nhà phải suy nghĩ xem, sẽ mở ngăn đá lấy ra những gì nấu nướng cho ngày mai.
Nàng than thở rất thật lòng làm chàng buột miệng:
– Nếu tôi lập gia đình cũng vẫn ăn cơm tiệm.
Nàng cũng buột miệng:
– Kiếp sau tôi sẽ làm vợ của ông để khỏi phải nấu cơm.
Có gì trục trặc trong cuộc sống gia đình riêng của nàng? Chàng cứ phân vân, cứ thắc mắc với câu “nếu chưa có chồng”, “phải chi em đừng có chồng” và một hôm khi nàng bắt đầu: “Nếu chưa có chồng…” thì chàng đã bật ra, “thì tôi sẽ cưới Huy về làm vợ”. Nhưng khi thấy đôi mắt cùng đôi môi nàng căng thẳng nhìn, chàng đã vội vã tiếp: “… để gây lộn, cho vui”.
Ðôi mắt nàng chớp nhanh, nhưng rất điềm nhiên khi nói:
– Ông làm “chổi lông gà” trên tay tôi dựng lên hết trơn. – Rồi nàng chuyển đề tài – Ðố ông, thân thể người ta có nhiều cái lỗ. Cái lỗ nào cũng có nhiệm vụ, như lỗ mũi để thở, lỗ tai để nghe. Vậy còn cái lỗ rốn để làm gì?
Chàng giật mình, không ngờ nàng rắn mắt quái quỷ đến thế. Có lẽ chàng đỏ mặt, trong khi nàng bình thản cười, chậm rãi:
– Thua là cái chắc. Ðể tôi nói cho nghe. Cái lỗ rốn lợi hại lắm đó. Nếu không có chỗ để xức dầu cù là, thì khi đau bụng, chắc chết mất.
Chàng dở khóc, dở cười, khi nàng cao giọng:
– Ðồng ý chứ gì? Ðó là câu đố của anh tôi. Người trả lời được, là tôi. Còn nhớ, anh tôi cú đầu tôi cái cốc nói, mày giỏi, con gái mà giỏi!
– Hồi đó bà mấy tuổi?
– Hỏi tuổi hoài vậy? Ðâu nhớ. Nhưng hồi đó tôi là con gái, nên bị ngủ một mình. Bên các anh vui lắm tôi thường ôm gối sang ngủ chung. Mấy anh kể nhiều chuyện, nhất là chuyện ma rồi đố nhau. Rồi vật lộn. Tôi luôn luôn nằm giữa vì sợ ma. Có lần, đang kể chuyện, anh Hai bỗng la lên, mau mau trùm mền. Khi anh kế tôi tung mền ra chửi đồ mắc dịch, thúi ình. Tôi mới hoàn hồn ló đầu ra, mới biết bị dụ trùm mền để ngửi địt của anh. Hồi nhỏ, ông ngủ với ai?
Chẳng lẽ nói ngủ với Ba, để bị nàng cười vô mặt. Chàng làm thinh. Bởi, hồi nhỏ của chàng đâu có vui như hồi nhỏ của nàng. Chàng là con… ruột thừa. Mẹ chàng giao con cho bên Nội, để đi lấy chồng khác. Tuổi nhỏ của chàng buồn bã biết bao nhiêu, những lúc không có Ba bên cạnh. Mà Ba là lính, luôn luôn xa nhà. Rồi Ba chết trận. Chàng học hành dang dở, vì là con của “Nguỵ quân”. Rồi chàng phải đi đào kinh, vét rạch. Bị bắt nạt đến trở nên bướng bỉnh, ương ngạnh và lì lợm với chế độ, nên bà nội phải mượn vàng cho chàng ra đi, vì không muốn mất giọt máu duy nhất của Ba chàng. Một mình ở đảo. Một mình đến Mỹ. Một mình. Luôn luôn, chàng chỉ có một mình. Không dám dính dáng với đàn bà, vì sợ lắm những người đàn bà như Mẹ đã bỏ chàng mà đi. Nhưng chàng vẫn khát khao một thứ tình đầm ấm của gia đình. Và kỳ lạ thay, cái gia đình đó bao gồm tất cả chỉ với một mình nàng. Chàng thấy nàng ngọt ngào như một người mẹ, êm đềm như một người chị, tinh nghịch như một đứa em, chia xẻ như một người bạn tâm đầu và còn làm cho khuôn mặt mang mang sầu đời của chàng nhiều lần thấy vui buồn rộn rã. Chàng bỗng thấy muốn chăm sóc cho nàng. Chàng đã thấy mình lo lắng xiết bao khi nàng sổ mũi, hách xì. Chàng biết mình xốn xang, khó chịu lắm khi chàng thấy thằng cai cứ bắt nàng đứng những cái máy nặng nhọc. Ðôi lúc, chàng giật mình tự nghĩ, chẳng lẽ mình đi “nặng tình” với một người đàn bà đã có chồng. Nhưng, nàng đâu cần ai nặng tình, đâu cần ai săn sóc. Nàng có tới ba người anh. Nàng đã có người cận kề chăn gối. Mình chỉ tìm chút ấm áp trong tình đồng hương thôi, vì nói chuyện với nàng không cần giữ kẽ mà còn cảm thấy vui vẻ, thanh thản mỗi khi ngồi buồn tưởng lại.
– Là con một, đâu có gì vui ngoài chuyện được gọi là cục cưng, đúng không? Như tôi, tôi chỉ ao ước có một đứa em để được búng mũi, bứt tóc nó hoặc cưng chiều. Nếu trong nhà có thêm một đứa con gái, có lẽ cuộc đời tôi sẽ tốt đẹp hơn.
Khi đó, chàng đã nói, cứ xem chàng là em, thì bị nàng bĩu môi. “Bây giờ ông già rồi, gọi ông là em, không khéo người ta nói “chị nuôi hoá kiếp thành rồng. Em nuôi hoá kiếp làm chồng chị nuôi” thì mệt. Lúc ấy, chàng chỉ cảm thấy bị bắt nạt. Ðến khi nhớ lại, chàng đã băn khoăn với câu nói của nàng. Chẳng lẽ đời nàng bây giờ không được êm đềm hay sao? Chàng lại nhớ tới đôi mắt đôi khi đăm chiêu một cách khác thường. Có điều gì bất ổn trong mắt nhìn u ẩn đó? Rồi chàng lại cảm thấy môi cười ấy chừng như là giấu giếm những nỗi niềm riêng, khi líu lo cười nói. Nhưng nàng thường xoá tan những nghi ngại của chàng một cách dễ dàng, mỗi lúc thấy chàng “tập trung tư tưởng” để khám phá bí mật của nàng. Khi chàng đứng lặng thinh nhìn nàng chạy máy với những phân vân trong đầu, thì nàng đã tinh quái quơ tay trước mặt:
– Nhỏ kia, có chuyện chi khó xử, cứ nói cho ta nghe. Bị bồ đá hở?
Chàng lắc đầu:
– Lâu lắm rồi tôi không có bồ.
– Vậy mà hồi mới vô làm, tôi nghe người ta nói ông bồ bịch tứ tung, Mỹ, Tàu, Lào, Việt. Cho nên, tôi cứ nhìn thử cái mặt của người dê, xem có nét chi khác thường hay không.
– Có chi khác thường?
Chàng cố giữ cho mặt mình đừng nóng, cố bình thản để hỏi trong khi tức tối nhớ lại, thảo nào nàng đã từng nhìn chàng bằng mắt nhìn thăm dò, giễu cợt như ngắm nghía một quái vật, dạo trước.
Nàng chun mũi lại:
– Tầm thường! Ai cũng qua một thời tuổi trẻ sôi nổi.
– Tuổi trẻ của bà cũng sôi nổi lắm sao?
– Dĩ nhiên. Nàng liếc chàng rồi nghiêm nghị. Ðời người con gái đau khổ nhất là điều gì, ông biết không?
Chàng còn đang trầm ngâm nghiên cứu câu trả lời, nàng đã chậm rãi tiếp:
– Ðó là không được ăn kẹo!
Vậy mà sôi nổi. Chàng nghĩ thầm nhưng chưa dám nói ra, vì đôi môi trái tim đã bắt đầu cựa quậy.
– Tôi có mấy cây sún trong miệng vì kẹo. Ông Ba Tàu đầu xóm thích tôi lắm, vì chiều nào tôi cũng chạy ra nạp tiền cho ổng. Hồi nhỏ, tất cả kẹo đều ngon ác ôn. Tôi có nhiều tiền là bởi chuyên môn nhận của đút lót. Ðừng méc má tao hút thuốc. – Ðừng méc má tao đánh bài. – Ðừng méc má tao đi chơi. Cứ gật đầu, là các anh “chu tại” cho tôi đều chi. Rượu chè. Cờ bạc. Hút sách. Tứ đổ tường ba anh của tôi húc hết ba bức, tôi cũng đút đầu vô đủ cả ba. Anh Khương là bụi đời hơn hết mà ác liệt thay tôi đeo cứng lấy ảnh không rời. “Con mọi con, lạy mày đó, mày về đi, không má đánh tao chết”. Tôi theo ảnh tới sòng bài, đứng ôm cổ anh, chầu rìa. Tôi theo ảnh đi đá gà, cũng vỗ tay la hét vang trời. Ảnh hút thuốc, tôi đi mồi lửa, riết rồi biết thả khói chữ o luôn. Anh Huy đi lính ở Tổng tham mưu uống rượu một cây xanh dờn. Tôi pha rượu, thử riết, rồi uống như chơi. Các anh làm gì cũng có tôi tham dự. Lớn lên tôi nghĩ, ba bức tường tôi đã dư sức qua cầu. Còn lại bức tường thứ tư. Chẳng lẽ tôi là đứa em gái duy nhất trong nhà sẽ húc đổ bức tường thứ tư? Tôi sợ cái đầu đàn ông của tôi sẽ hại tôi khi nghĩ “sá chi cái chữ nghìn vàng”. Thế nên, tôi đi lấy chồng. Ðể khỏi cần dòm ngó cái chân tường lung lay, cũng như khỏi làm buồn lòng Ba Má.
Thật ra cái đầu của nàng chính là cái đầu đàn bà. Chàng tư lự nghĩ thầm. Và là cái đầu thuần tuý Ðông khi biết coi trọng đạo lý của thánh hiền.
Câu chuyện của hai người sẽ không bao giờ kết thúc, nếu như không có bàn tay của Thượng Ðế nhúng vào. Mùa đông năm ấy, thời tiết thay đổi một cách bất thường. Nắng ấm cứ kéo dài kỳ lạ cho đến một hôm trời đột ngột lạnh giá, mưa lấm tấm từng hạt nhỏ, nhưng đã trở thành đá trước khi rơi xuống mặt đất. Giờ tan ca cho phép tự do, vì đài khí tượng đã báo động “ice” sẽ rơi liên tục suốt đêm. Nàng ra về sớm hơn ai nấy vì phải lái xe hơn nửa tiếng đường xa. Vừa cào lớp đá trên mặt kính xe, vừa phả khói lạnh từ hơi thở, nàng cười với chàng “lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mặt đất phủ đầy nước đá”. Chàng chưa kịp nói, đá nguy hiểm hơn tuyết, thì bỗng nghe “” một tiếng, nàng đã trượt chân đổ nhoài xuống đường. Lồm cồm ngồi dậy, nàng lại ngã thêm lần nữa. “Ðưa tay cho tôi”. Nàng nắm lấy tay chàng, nhưng không sao đứng dậy được và khi đã đứng lên được thì không thể bước đi.
– Bà sẽ không sao đạp ga, đạp thắng với bàn chân phải bị trặc như vậy. Tôi sẽ đưa bà về để ông xã điều trị cái chân cho bà. Xe cứ để lại hãng, tính sau.
Nhưng, đã không có ông xã nào ở nhà chờ đợi nàng. Cũng như, đã không có ông xã nào để đưa nàng đi làm sau đó, để lấy xe ở hãng. Hơn cả giờ đồng hồ cho xe bò trên đường trơn trợt trong đêm, chàng đã phải bế nàng vào nhà bởi bàn chân đã cứng ngắc vì lạnh giá.
Những gì xảy ra sau đó đã và sẽ vĩnh viễn nằm trong trí nhớ của hai người. Chừng như chàng hỏi, khi xoa bóp cái bàn chân bị bong gân của nàng:
– Vậy là bà ở một mình từ bấy lâu nay?
Chừng như, chàng đã muốn bẻ cho đau điếng cái bàn chân ấy, khi nhìn nước mắt chảy trên đôi má mà cái miệng vẫn lừa dối nở một nụ cười. Chàng cắng đắng:
– Vậy ra, bà luôn luôn nói dối?
– Chứ chẳng lẽ khai ra, là tôi đã có tới 3 người chồng?
Chàng không tin là nàng lại gian dối. Nên cảm thấy cái đầu mình chao đảo dữ dội với “tin tức mới nhất” vừa nghe và đành lặng thinh nghe nàng nghiêm túc nói:
– Không sao đâu, ông cứ ở lại đây với tôi cho qua hết đêm này. Tôi thật xin lỗi, đã liên luỵ đến ông, bây giờ không thể ngược lối về nhà. Ðừng sợ tôi dụ dỗ. Tôi đã kinh qua ba đời chồng. Cho nên, tôi sẽ không bao giờ ngó tới đàn ông, vì đã quá đổi kinh hoàng.
Cái đêm hôm ấy, chàng giống như một công công làm đúng nhiệm vụ của mình. Nàng cười, khẳng khái như chánh vì vương, yên vị trên sofa, ra lệnh cho chàng đủ thứ. Khi lệnh cuối cùng ban ra thì chàng khám phá được cái thế giới riêng tư của nàng.
– Tôi không có gối cho khách, vì chưa bao giờ có khách. Vậy ông bước vô lấy bớt một cái gối trên giường tôi rồi good night.
– Bà ngủ một mình tới bốn cái gối?
– Vậy cũng thắc mắc. Ðã nói với ông rồi, tôi rất sợ ma. Một gối đầu. Một đậy mặt. Một để ngăn cái cassette vì nhiều lần tôi mê ngủ tay đập trúng đau điếng hồn. Còn một cái để trên bụng cho an toàn, bởi hồi đó anh Huy hay kể, những đêm trăng sáng có con ma lai trèo qua cửa sổ rút ruột người ta.
Cái đêm tôi ở nhà em. Ðiều răn thứ sáu lỡ quên mất rồi. Khi không đèn tắt tối thui. Chưa đi ngủ sớm đất trời lăn quay. Chàng là người ngoại đạo, nên điều răn thứ sáu mai này tôi xưng đã chỉ thì thầm với nàng, mong tha thứ. Chàng không thể nào ngờ đôi môi trái tim từng ngạo nghễ thốt lời ngao ngán với tứ đổ tường, chán nản với “ba người đi qua đời tôi”, đã run rẩy như một con chim nhỏ bị ướt nước khi chạm phải môi chàng. Chàng đã không thể nào ngờ, người đã từng tự hào tuyên bố “chẳng lẽ tôi chính là đứa con gái duy nhất trong nhà sẽ húc đổ bức tường thứ tư” lại còn nguyên vẹn là thiếu nữ.
Trời lạnh giá. Ðá rơi đeo cứng làm cây cối nặng nề nghiêng đổ, kéo dây điện đứt. Không điện. Không máy sưởi ấm. Không thể bước chân ra ngoài, trên mặt đất trắng toát băng đá. Mọi thứ trong đời sống bỗng đảo tung và chàng chính là người trèo qua bức tường thứ tư làm sụp đổ nàng. Nàng đã khóc như mưa bấc, mặc cho chàng quýnh quáng dỗ dành. Cái miệng lúc nào cũng líu ríu nói cười bỗng ngậm câm như hến, dù cho chàng năn nỉ, ỉ ôi trăm nghìn lời. “Leave me alone”. Chàng vẫn ở lì bên cạnh cho dẫu nàng chỉ thốt ra một câu duy nhất đó.
Tưởng rằng sẽ có một kết cuộc êm đẹp và mọi chuyện sẽ xuôi theo dòng đời khi chàng đề nghị “đám cưới”. Nhưng nàng đã ngoan cố lắc đầu. Một ngàn lẻ một lý do nàng viện dẫn, khiến chàng không sao đủ lời lẽ để biện minh. “Ông đâu có cảm tình với tôi, sao dám cưới làm vợ”. Chàng bảo đảm rằng có. Nàng cười khan. Khi nào? Chàng chân thành. Từ lâu lắm rồi. Nàng nhún vai. Không tin.
“Không tin”. “Không được nhìn mặt tôi”. Ðó là lời nói thường xuyên trên môi nàng và câu chuyện giữa hai người bây giờ thường là cắng đắng, bắt bẻ dù chàng luôn luôn chịu thua. Ðâu có sao. Chàng tự nhủ. Mặc cho em có làm tàng, làm phách, có hành hạ tôi đến đâu tôi cũng chịu được. Tôi sẽ để cho em “lên mặt”, vì tôi đã lỡ làm rơi cái mặt nạ thật của em. Của một người con gái độc lập, kiêu ngạo nhưng có một tấm lòng hiền hoà, hiếu thuận. Khi nghiêng đầu kể lể “Ba người chồng của tôi, là do 3 ông anh quyết định, tôi đâu thể “thân này ví xẻ làm ba”, cho nên tôi bỏ đi một mình, tuyệt tích giang hồ, để cho 3 anh suy nghĩ lại. Thử hỏi, bây giờ tôi “rinh” ông về nhà, thì mấy anh tôi sẽ nghĩ sao? Thôi thôi, không được đâu. Hãy để tôi yên với một mình. Tôi sẽ quên đi bức tường thứ tư trong cuộc đời.”
“Một ngày nào đó, tôi sẽ khuất phục được em. Tôi sẽ bắt được em gọi tôi bằng tiếng anh thân ái để cùng bước đi trên bức tường thứ tư của cuộc đời”. Chàng tin chắc, câu chuyện giữa hai người sẽ mãi mãi liên tục kéo dài bên nhau cho đến khi răng long, đầu bạc. Chàng tin chắc, đến một lúc nào đó, nàng sẽ thôi tự ái cay đắng -“Ông tưởng tôi đã tiêu tùng nên mới tấn công”, mà nàng sẽ ngoan ngoãn tựa đầu trên vai chàng, im nghe: Hồi đó, có một công công kiểu như Vi Tiểu Bảo, tình cờ lọt vào cung điện của một bà hoàng hậu chuyên môn nói dối, câu chuyện bắt đầu giữa hai người, bà hoàng hậu đó nói, ở ngoài dương gian, có một thứ mà người ta gọi đó là bức tường thứ tư…