
Bao nhiêu năm anh biết làm thơ
Vẫn một mình em, vẫn một cờ
Bao cơn tang tóc vùi cơn mộng
Gió giật tàn canh trôi giấc mơ.
Bao nhiêu năm cất lời ca hát
Tiếng bổng vút lên câu khắc bạc
Cung trầm rờn rợn khắc trên da
Gặp lúc chiều rơi theo nắng nhạt.
Bao nhiêu năm vào đời oan trái
Chưa từng cúi đầu khi chiến bại
Từ khước qui hàng dù tay không
Hơi thở chưa mòn ngoài quan tái.
Bao nhiêu năm định ngày phục quốc
Từng bước gian nan như định trước
Nhân tâm ly tán, có rồi không
Lòng nặng ưu tư, lo Bắc thuộc.
Bao nhiêu năm chăn vỗ đời nhau
Giữa khối cuồng lưu cùng sóng đào
Chinh phụ em từng ôm gối đợi
Đêm ngày thắt thỏm đếm lo âu.
Bao nhiêu năm làm người mất nước
Thương đau từng phút từng cay cực
Sống kiếp lưu vong ngay trên quê
Trốn cả anh em vì quốc nhục.
Bao nhiêu năm lăn lộn chợ đời
Kiếm ăn từng bữa chốn ngược xuôi
Dành dụm lương tiền ra biển bạc
Tìm sống trong nỗi chết trùng khơi.
Bao nhiêu năm luân lạc quê người
Đem giọt mồ hôi đổi cơm tươi
Đệ huynh, là kẻ cùng chí hướng
Sưởi ấm lòng nhau lúc đổi đời.
Bao nhiêu năm, này em, bao nhiêu
Như đèn tàn bấc giữa đêm xiêu
Sống được làm người, không hối tiếc
Thác mong cùng lúc, đỡ quạnh hiu!
Cung Vũ